Sau khi đã tham khảo các phương án di chuyển đến Taunggyi, bọn tôi quyết định thuê chung một chiếc taxi bảy chỗ cùng với năm người khác, chia nhau 16,000 kyat mỗi người. Lái xe chở chúng tôi đi từ năm giờ chiều, đợi và đưa về vào nửa đêm. Cũng là một mức giá chấp nhận được trong hoàn cảnh cao điểm lễ hội, và cũng thoải mái hơn là chen chúc trên xe pick-up cùng với khoảng ba chục người khác mà vẫn phải bỏ ra số tiền tương đương.
Đêm chúng tôi đi cũng là đêm thứ tư của bảy ngày lễ hội, là một trong những đêm khinh khí cầu được thả nhiều nhất, và cũng không quá đông như đêm sau đó, là đêm lớn nhất của lễ hội. Nhưng áng chừng cũng phải có đến 10,000 người tập trung tại khoảng không rộng gấp bốn lần một sân bóng đá tiêu chuẩn.
Ngoài việc thả khinh khí cầu, khu vực tổ chức lễ hội cũng có nhiều hoạt động vui chơi giải trí khác như khu hội chợ với các sân khấu và cả hộp đêm di động được các hãng rượu tổ chức. Tất nhiên không thể thiếu các hàng quán bán đủ loại đồ ăn phục vụ người đi hội.


Một điều thú vị là đêm đó cũng diễn ra buổi diễn của ban nhạc rock rất được người dân Burma yêu thích là Iron Cross. Ban nhạc có hai anh em được sinh ra ở Inlay, bang Shan nên đây là đêm diễn phục vụ bà con dịp lễ hội và không bán vé.


Khi ban nhạc kết thúc buổi diễn cũng là lúc quả khinh khí cầu đầu tiên được thả lên. Khí cầu của các doanh nghiệp được thả trước có đuôi kết bằng hàng trăm ngọn nến nhỏ và được xếp thành hình logo hoặc tên doanh nghiệp.




Cảm thấy nhìn từ xa không đã mắt nên tôi tò mò tiến vào phía đám đông nơi quả khinh khí cầu tiếp theo đang được chuẩn bị. Thường mỗi quả khinh khí cầu do một đội từ 15 đến 20 người làm trong 2–3 tháng. Mỗi quả khí cầu thường mang theo hàng chục cân pháo hoa và sẽ được khai hoả khi khí cầu bay lên được vài mét. Nhiều trường hợp pháo hoa nổ quá sớm và bay thẳng vào đám đông bên dưới, hoặc khí cầu bốc cháy rơi thẳng xuống khá nguy hiểm. Năm ngoái lễ hội đã có đến 4 người chết và hơn chục người bị thương vì bỏng khi khí cầu rơi (*).





Khi khí cầu bắt đầu bay lên cũng là lúc pháo hoa nổ tung khắp tứ phía. Cảm giác đứng ngay dưới khí cầu khi pháo hoa nổ vừa sợ vừa phấn khích. Có thể do bị ảnh hưởng phim ảnh hơi nhiều, nhưng lúc đó tôi cảm thấy như có một chiếc trực thăng bay ngay trên đầu mình tấn công bằng súng máy. Rất Apocalypse Now.





Khi khí cầu đã bay cao, đám đông lại tản ra kiếm chỗ ngồi nghỉ đợi lần phóng tiếp theo. Nhiều người mang theo cả chăn đắp và kịp có một giấc ngủ ngon.
Lễ hội khinh khí cầu ở Taunggyi có thể không có những hình ảnh lung linh huyền ảo như lễ hội Loi Krathong ở Chiang Mai, nhưng tôi đã có một trải nghiệm vô cùng đáng nhớ và một cuộc phiêu lưu nhỏ đủ để làm tăng độ liều trong máu cho những chuyến phiêu lưu tiếp theo.
(Hết phần 2) | Xem lại phần 1