Sáng hôm sau, tôi bắt xe ôm ra ga Pyin Oo Lwin từ sớm để có vị trí ngồi thuận lợi cho việc quan sát và chụp ảnh cầu Gokteik, vì không thể mua vé trước và chọn chỗ qua mạng. Quầy vé bắt đầu mở bán từ 7h30. Thường tàu sẽ tới ga gần nửa tiếng sau đó và rời ga lúc 8h22. Ngay cạnh ga có một chợ cóc nhỏ nên sau khi mua vé xong tôi vòng ra chợ ăn sáng và dạo quanh chụp hình.




Trong ngày chỉ có hai chuyến tàu, tàu Ngược (số hiệu 131Up) khởi hành từ Mandalay lúc 4h sáng, dừng lại ở Maymyo vào khoảng 8h20 và dừng tại ga cuối Lashio vào 7h30 tối. Tàu Xuôi (số hiệu 132Dn) khởi hành ngược lại từ Lashio lúc 5h sáng, dừng tại Maymyo lúc 4h chiều và đến Mandalay vào 10h40 tối. Đa phần du khách sẽ không đi hết toàn bộ hành trình giữa Lashio và Mandalay bằng tàu hoả vì tàu chạy khá chậm và không hề êm ái chút nào. Tôi nói đùa với cô bạn người Ba Lan ngồi đối diện là nếu đi tàu này thường xuyên sẽ có được cơ thể săn chắc hơn đi tập gym, vì phần lớn thời gian ngồi trên tàu sẽ có cảm giác như đang bị nhét vào lồng giặt của một chiếc máy giặt khổng lồ không ngừng rung lắc với nhịp lên xuống, trái phải đều đặn. Đa phần các bạn du khách ngồi cùng khoang với tôi đều tỏ ra khá thích thú với việc này.

Toa của tôi đa phần là du khách và người Burma trẻ nên sau khi tàu chuyển bánh được một lúc, tôi liền cầm máy đi sang các toa khác. Ở đó tôi đã bước vào một thế giới khác, bình dân, sinh động với những bức chân dung muôn màu muôn vẻ của cuộc sống, và cả những dáng ngủ rất hiền.






Sau hơn ba tiếng lắc lư trên tàu, những trụ thép sừng sững của cây cầu Gokteik cuối cũng đã hiện ra trước mắt. Cầu Gokteik được ghi nhận là cây cầu đường sắt lớn nhất thế giới, ở thời điểm hoàn tất thi công năm 1901. Đây cũng là cây cầu cao nhất Burma với tầm cao hơn 100m, tương đương với một toà nhà 30 tầng. Đúng như Paul Theroux đã mô tả trong cuốn The Great Railway Bazaar, cây cầu như một con quái vật bằng thép, ngạo nghễ thách thức thời gian và thiên nhiên hùng vĩ. Băng qua vực Gokteik hun hút sâu, cảm giác choáng ngợp quen thuộc lại xuất hiện như trong những lần đi qua những cây cầu bắc ngang dòng sông mẹ Mekong vĩ đại. Con người mong được sánh cùng thiên nhiên, có lúc tưởng như đã chinh phục được thiên nhiên bằng những công cụ chúng ta tạo ra. Nhưng khi đứng trước thiên nhiên vĩ đại, con người bỗng giật mình nhận ra và trở về với vị trí nhỏ bé của mình, khôi phục lại sự tôn kính cần có trước núi sông rừng biển.

(Còn tiếp)